Blog single image

VỊ TẾT

Mùa xuân năm nay về kéo theo cả cái lạnh đã từ rất lâu rồi chưa có lại trên đất Cố đô, cái lạnh không “cắt da cắt thịt” như Hà Nội mà âm ỉ không dứt. Tôi cuộn mình trong chiếc chăn bông nghĩ ngợi lung tung, tôi nhớ lại thời gian khi mình còn là một đứa trẻ mười tuổi như những đứa trẻ khác. Khoảng thời gian này đều háo hức đợi Tết bởi trẻ con ai mà chẳng thích Tết chứ. Tết đến sẽ được mặc quần áo mới, được nhận lì xì, lại được ăn nhiều món ăn ngon. Nhưng ngày ấy tôi lại đặc biệt háo hức bởi vì đêm ba mươi Tết nhà tôi sẽ gói bánh tét. Món bánh đặc trưng mang hương vị Tết của miền Trung.
Tôi vẫn nhớ như in vị của chiếc bánh tét năm ấy, chiếc bánh gói lệch chỉ có nếp dẻo thơm với miếng thịt lợn xếp ngay ngắn. Được đun bằng bếp than đặt trên cái bếp Ông Táo mẹ vừa thay. Tiếng lửa bén cứ tí ta tí tách nghe thật êm tai, nhưng bản giao hưởng cuối cùng trong năm cũ. Gia đình tôi ngồi quây quần bên chiếc ti vi màu đã sờn cũ cùng xem chương trình “Gặp nhau cuối năm” lâu lâu lại chạy ra xem bếp còn lửa hay không, nồi bánh đã sôi hay chưa. Chiếc tivi màu lâu lâu lại chập chờn yếu sóng, ba phải chạy ra xoay ăng-ten để thu sóng. Ba ở bên ngoài hỏi lớn “Được chưa?” bên trong tiếng nói chen nhau “Chưa được đâu. Xoay thêm chút nữa.”. Đến khi nghe rõ “Được rồi.” ba mới chạy từ ngoài vào nhà xem tiếp. Đêm giao thừa cứ nhộn nhịp tiếng cười còn giã của các thành viên trong gia đình hoà lẫn với tiếng nói của các cô chú “Gặp nhau cuối năm”. Đồng hồ cứ thế tích tắc tích tắc kêu từng nhịp đều đặn khi kim giờ, kim phút và giây cùng hoà làm một tiếng pháo hoa đón năm mới nở rộ trên nền trời. Điểm tô cho một năm cũ cùng những cầu nguyện năm mới bình an, hạnh phúc.
Chiếc bánh ngày ấy không phải chiếc bánh hoàn hảo nhưng lại là chiếc bánh mà tôi thích nhất. Bởi nó đơn giản không chỉ mang hương vị của một món ăn mà còn chứa đựng hương vị của một cái Tết vẹn nguyên. Cũng có lẽ bởi vì nó mang trong mình mong ước của tôi ngày ấy là được tự tay gói cho mình một chiếc bánh mà những năm tháng sau này không có được nữa. Những năm sau đó gia đình tôi không gói bánh cũng như không còn cùng nhau đón giao thừa nữa. Bởi mẹ phải tất bật với những mớ rau hôm sau bán Tết, ba thì nghĩ ngơi sau những ngày trong năm làm việc mệt mỏi, chị em tôi đã có những cuộc hẹn đi chơi đêm giao thừa.
Chiếc tivi ngày ấy đã được thay bằng một chiếc tivi mới hơn đã không còn mất sóng khi đang xem như trước nhưng lại chẳng có ai bật lên. Những chiếc bánh đẹp mắt đầy đủ nguyên liệu gói sẵn được mẹ mua về đã không còn hương vị mà tôi từng thích.
Năm 2018 tôi chạy từ trong phòng ra nói với mẹ :” Năm nay nhà mình gói bánh nhé!”, mẹ chỉ mỉm cười nói rằng rất bận. Tôi thấy sống mũi cay cay mùi khói bếp, mùi hương thân thuộc của những ngày xưa. Tôi tự hỏi rốt cuộc bản thân đã đánh mất những gì.
Tác giả: Soulil_17/2/2004
Link bình chọn bài viết tại đây

THAM KHẢO THÊM

  • EM YÊU MÙA XUÂN CỦA EM
    Tháng Một 14, 2021

    Em yêu mùa xuân Vì là có tết Trong lòng háo hức Em được về bà Em yêu mùa xuân […]

  • CÔ BẠN MÙA XUÂN
    Tháng Một 14, 2021

    Ông già mùa đông nói lời tạm biệt tới mọi người. Cô bạn mùa Xuân vừa đáp chuyến bay xuống […]

  • TẾT ĐẾN
    Tháng Một 12, 2021

    Mùa xuân năm nay đến lâu hơn mọi khi. Khi mặt trời ló dạng sau đỉnh núi thì mẹ tôi […]

  • MÙA XUÂN CỦA CÚN CON
    Tháng Một 12, 2021

    – Cốc…cốc…cốc…chị Gà Mái Mơ gọi Cún con thức dậy. Chú Cún con vươn vai, bước chân xuống giường. – […]

  • THẦN MÙA XUÂN Ở ĐÂU?
    Tháng Một 12, 2021

    Sau suốt hai tháng trời nằm một mình trong tổ, Chim Bồ Câu thật buồn vì mùa xuân chưa đến […]